Khối lượng phế thải nhựa trôi nổi
trên các đại dương ngày càng tăng đã thúc giục các nhà nghiên cứu khảo sát
những chất gây ô nhiễm có trong các vật nhựa trôi dạt vào bờ. Cho đến nay, phần
lớn các nhà nghiên cứu đã xem xét cách thức mà những mẩu nhựa rất nhỏ hấp thụ
các hợp chất hữu cơ khó phân hủy và sau đó giải phóng chúng vào nước biển hoặc
bị động vật biển nuốt. Một số nhà nghiên cứu khác đã phát hiện thấy các kim
loại tụ tập trên các hạt nhựa ở biển hoặc còn sót lại trong quá trình sản xuất
nhựa. Nhưng chưa có nghiên cứu nào đánh giá xem các kim loại có bị chiết ra từ
phế thải nhựa trong môi trường biển hay không.
Để tìm hiểu vấn đề trên, Etsuko
Nakashima thuộc Đại học Ehime (Nhật Bản) cùng các đồng nghiệp đã sử dụng phương
pháp khảo sát trên không (do nhóm này phát triển trước đây) và sử dụng hình ảnh
kỹ thuật số được chụp từ khinh khí cầu để ước tính tổng lượng các mẩu nhựa vụn
trên bãi biển Ookushi. Nhóm nghiên cứu đã thu thập được hơn 26 kg rác thải nhựa
từ bãi biển, sau đó họ đã xác định trong phòng thí nghiệm một số loại nhựa như
polyetylen, polyvinyl clorua (PVC), polystyren và nhiều loại polyme khác. Sau
đó họ ước tính khối lượng mỗi loại nhựa hiện có trên bãi biển.
Nhóm nghiên cứu đã sử dụng kỹ thuật
phân tích dựa trên nguyên tắc phổ khối plasma và phổ huỳnh quang tia X để tìm
kiếm các kim loại trong từng loại nhựa. Kết quả là họ không phát hiện thấy sự
có mặt của 3 kim loại đặc biệt độc hại: crom, cadimi, antimon; nhưng lại tìm
thấy thiếc và chì. Kim loại được phát hiện có hàm lượng cao nhất là chì, theo
ước tính có hơn 300g chì trong 500kg rác thải nhựa tại bãi biển Ookushi. Hầu
hết các sản phẩm PVC đều có chì vì các nhà sản xuất thường sử dụng kim loại này
để ổn định hóa PVC.
Vì phao lưới đánh cá là nguồn phế
thải PVC lớn nhất nên nhóm nghiên cứu đã tiến hành kiểm tra lượng chì trong đó
so với lượng chì trong nước tinh khiết hay nước mưa. Theo tính toán của nhóm
nghiên cứu, trong tổng lượng PVC họ thu thập được mỗi giờ trên bãi biển có
khoảng 0,45mg chì bị thải ra môi trường bên ngoài. Lượng chì này có thể làm
tăng nồng độ chì trong đất lên 0,1 ÷ 1ppm mỗi năm. Hiện nhóm nghiên cứu đang đo
nồng độ chì trong đất tại bãi biển Ookushi, con số dự đoán là thấp hơn 400 ppm
– đây là giới hạn cho phép theo quy định của Cục Bảo vệ Môi trường Mỹ, nên chưa
cần thực hiện các biện pháp cải tạo chất lượng đất và bảo vệ sức khỏe con
người.
Chì
đã được sử dụng làm ống nước, làm cốc chén ở đế chế La Mã, và nó chính là 1
nhân tố (tuy không lớn nhưng cũng không thể không xét đến) gây nên sự diệt vong
của đế chế này khi làm độ tuổi trung bình của giới quyền quý La Mã giảm xuống
đến mức không quá 25 tuổi!
Nhưng theo đánh giá của các nhà
nghiên cứu thuộc Đại học California, nhiều động vật sống tại bãi biển như cua,
giun đỏ có thể nhạy cảm hơn với chì. Các thí nghiệm ngâm chiết tại các phòng
thí nghiệm cho thấy, mức độ giải hấp chì khá lớn và các kim loại bị chiết ra có
thể tích tụ theo thời gian, gây nguy hiểm không chỉ cho động vật mà cả con
người.
Theo Báo Công nghiệp Hóa chất